Hướng dẫn làm Top 6 bàisáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục lớp 10mới nhất mà Hoctotmonvan.com mang đến cho các em học sinh để các em hoàn thành tốt nhất bài viết của mình. Hi vọng các bài văn này giúp cho các em có thể sáng tạo ra câu chuyện của riêng mình.
Top 6 bài sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục lớp 10 mới nhấtmà Hoctotmonvan.com mang đến cho các em học sinh dưới đây sẽ là một gợi ý hay cho các em. Hãy tham khảo để có được các sáng tác truyện ngắn hay và hữu ích, có tác dụng giáo dục để bài văn đạt điểm tốt nhất nhé!
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục – Bài làm 1
Trong cuộc sống ngày hôm nay mỗi chúng ta đang được sống và tận hưởng những năm tháng hòa bình với cánh chim bồ câu bay và được tận hưởng những điều tuyệt diệu nhất của cuộc sống. Thế nhưng, không phải ai ai trong số chúng ta cũng đều nhận thức được vì sao ta được hưởng quyền tự do đó. Cũng đã có biết bao nhiêu thế hệ cũng phải đỏ máu cho cuộc sống và bao nhiêu nỗi buồn đau sau khi chiến tranh đã qua đi. Bạn và tôi, chúng ta đều may mắn khi được tận hưởng cuộc sống này. Và chúng ta không khỏi biết ơn khi nghe những câu truyện về 3 cô thanh niên xung phong đã anh dũng hi sinh cho Tổ quốc.
Có thể thấy được rằng chính trong những năm tháng mưa bom bão đạn đã khơi lên trong lòng những con người trẻ tuổi. Họ trẻ là thế nhưng trong họ tình tình yêu quê hương, yêu đất nước mới thật thiêng liêng biết bao nhiêu. Trong họ có biết bao nhiêu sự căm thù giặc và họ đã dám hành động, dám xả thân vì đất nước. Họ sẵn sàng bỏ tuổi trẻ của mình để có thể bảo vệ nền hòa bình của dân tộc ta. Tinh thần quyết chiến, quyết thắng của những con người yêu nước của quê hương ta cũng đã có tự bao đời này. Có thể cảm nhận thấy được chính với hào khí ngút trời ấy như sự trở về của hào khí Đông A với hội nghị Diên Hồng, thêm với đó là chính những tiếng hô vang “sát thát”. Tất cả thời đại chống Mĩ đã được gói gọn trong hai câu thơ:
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai”.
Tôi được sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng giàu truyền thống đánh giặc vố những chiến tích bắn tàu bay lừng lẫy cũng không nằm ngoài khí thế của thời đại. Đặc biệt, tôi được biết trước đây ở làng có các thanh niên tuổi mười tám đôi mươi nô cứ thậm chí là tranh giành nhau ra chiến trường. Hình ảnh những con người trẻ, yêu nước cũng luôn luôn đi theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc. Và rồi chính hình ảnh những cô gái xinh đẹp nhưng lòng yêu nước được hun đúc mạnh mẽ đến nhường nào. Chính họ cũng đã xung phong đi gánh lương thực cho các anh ở chiến trường, đi mở đường cho đoàn xe vận tải của quân ta hay nguy hiểm hơn là đi rà bom và phá bom trên những cung đường trọng điểm…
Rồi tôi vẫn được ông kể lại câu chuyện về ba cô thanh niên xung phong mở đường là Mai, Lan, Tuyết khiến cho tôi vô cùng xúc động. Hình ảnh 3 cô gái anh hùng, họ sẵn sàng hi sinh tuổi trẻ và tình yêu, hạnh phúc cá nhân để vào chiến trường miền Nam ở cái độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Thế rồi cũng chính với đôi bằng bàn tay khéo léo, sức trẻ và sự hi sinh, có biết bao chuyến lương thực đã được chuyển tới chiến khu cho đồng đội. Rồi cólần vì thiếu nhân lực, chính các cô là người lái những chiếc xe không kính chở lương thực, vũ khí, đạn dược…cho chiến trường. Thực sự công việc lái xe thời chiến không hề dễ dàng đặc biệt là với con gái, các cô chấp nhận chịu đựng tất cả, xương tay cong hơn qua những lần bẻ lái ở những khúc cua lắt léo nơi đường Trường Sơn. Những câu chuyện bao lần phá bom các cô đã dũng cảm vượt lên nỗi sợ hãi của chính bản thân mình…vượt qua mọi sự sợ hãi để có thể phá bom dẫu biết khi đó sự sống và cái chết cách nhau trong gang tấc.
Điều gì đã làm lên được những con người như thế? Đó cũng chính là một sự đoàn kết và hi sinh thầm lặng như thế cuối cùng cũng được đến đáp xứng đáng. Chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy 5 châu, chấn động địa cầu cũng đã dánh dấu sự độc lập, tự do và thống nhất trên toàn lãnh thổ Việt Nam. Hình ảnh các cô thanh niên xung phong năm nào măy mắn được trở vể với cuộc sống mà chính bàn tay mình đã chiến đấu để giành và giữ lấy. Khi đó hình ảnh các cô trở về làng trong sự chào đón và tung hô của nhân dân trong xóm, trong làng. Thế nhưng những đóng góp của các cô lẽ ra phải được đèn đáp xứng đáng và nụ cười xinh nở trên đôi môi nhưng không. Khi các cô trở về với cuộc sống trong thời bình thì tất cả trong số họ đều phải đối mặt với hiện thực cay đắng. Khi tham gia chiến tranh các cô đã cống hiến sức khỏe, sức trẻ của mình để có được thành công. Nhưng khi trở về tuổi xuân qua đi một cách thầm lặng và cô đơn và buồn tủi biết bao nhiêu. Khi giờ đây các cô quá lứa nhỡ thì đâu thể tìm hạnh phúc cho cuộc đời mình được nữa cơ chứ. Chắc chắn rằng là một người phụ nữ, hơn ai hết họ khát khao một lần làm trọn thiên chức của một người mẹ, một người vợ. Nhưng thật nghiệt ngã, thật đáng buồn biết bao nhiêu khi chiến tranh đã cướp đi tất cả. Ấy chính là một phần nhỏ ở mặt trái của bức huy chương, là mặt sau của những chiến thắng hào hùng. Liệu mấy ai đã dũng cảm nhìn vào sự thật tàn khốc đó.
Hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong kia cũng đã quen với nơi chiến trường bom đạn ngút khói, những ác liệt và những hi sinh. Nhưng khi trở về cuộc sống bình yên, liệu có dễ dàng để thích nghi và hòa nhập được không? Những kí ức ngày xưa cứ ùa về, tất cả họ như những con người ở hiện tại mà tâm hồn sống trọng ở những ngày hào hùng của dân tộc. Thế rồi có cả những ám ảnh khiến cuộc sống của các cô đâu có bình yên cơ chứ
Thực sự cuộc sống này phải đánh đổi biết bao nhiêu điều. Thông qua câu chuyện về những cô thanh niên xung phong chắc hẳn mọi người ai ai cũng đã nhận thức phần nào về cuộc sống thực tại của mình. Khi trở về những con người trở lại sau đấu tranh. Cũng chính từ đó mà giáo dục bản thân rằng sống đồng nghĩa với việc là liên tục làm những “cuộc chiến” không ngừng với hoàn cảnh, với số phận và với chính bản thân mình.Đồng thời chúng ta hãy yêu thương, trân trọng những người lính vì họ đã hi sinh thân mình cho dân tộc và cho chúng ta có được cuộc sống ấm no như ngày hôm nay.
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục – Bài làm 2
Gia đình là nền tảng cơ bản, cốt yếu nhất hình thành một con người toàn diện, chuẩn mực trong xã hội. Với yếu tố ấy, thì cha mẹ chính là người soi lối cho ta trưởng thành. Câu chuyện tôi kể với các bạn sau đây là câu chuyện về cuộc đời tôi, về tình cảm muộn màng của tôi dành cho người cha của mình. Nó là bài học xương máu, thấm đẫm vô cùng mà tôi luôn khắc cốt ghi tâm trên con đường tương lai của mình. Máu mủ là cha, một ngày làm cha, mãi mãi là cha; dù có ra sao, người sinh ra ta, trách nhiệm, bổn phận của ta là kính trọng hết mực!
Miền quê biển đầy nắng gió ngày ấy còn nghèo đói lắm. Lọt lòng mẹ đến khi chập chững biết đi, trong trí nhớ mập mờ của tôi ngày ấy, chúng tôi ở trong ngôi nhà cũ nhờ mua lại của người quen. Cái nghèo đói những ngày ấy thật là khó tả hết. Bắt đầu lên ba, bố tôi phải lên đường đi làm ăn xa nuôi cả nhà. Tôi lớn lên trong vòng tay của mẹ từ ngày ấy. Nhìn những đứa bạn thoả thích vui chơi, tôi thích lắm. Ước gì mình cũng có đồ chơi như các bạn nhỉ… Suy nghĩ lúc nào cũng hiện lên trong tôi. Ngày ấy làm sao tôi nhận thức được hoàn cảnh nhà mình. Thi thoảng tôi lại níu vào lòng mẹ, vòi món đồ chơi này kia. Mẹ tôi chỉ biết hứa sẽ mua cho tôi dịp khác. Mải chơi tôi lại quên ngay. Cứ cuối tháng về, bố lại mua một món đồ chơi cho tôi. Khi thì là súng nhựa, khi thì là ô tô,… Tôi không thể nào nhớ được mỗi lần được bố mua đồ chơi, tôi đã vui ra sao, tôi ôm bố như thế nào. Lớn thêm chút nữa, tôi dần quen với sự dạy dỗ của mẹ. Còn bố tôi thì vẫn làm ăn xa…
Bảy, tám năm trôi qua. Nhờ học tập chăm chỉ, tôi được tuyển thẳng vào trường năng khiếu của huyện.Ngày nhận được giấy báo, tôi nhảy cẫng lên trong sung sướng. Mẹ tôi cũng thế. Tôi bắt đầu dần chuẩn bị cho hành trình xa nhà đầu tiên của mình bằng sự háo hức của cậu học sinh bắt đầu vào cấp hai. Nhà tôi ở cuối huyện, là xã xa trường nhất. Việc đi học của tôi trông chờ vào những chuyến xe từ xã. Đúng năm ấy mẹ tôi sinh em gái. Vậy là bao nhiêu công việc lo toan vất vả đổ lên mẹ con tôi. Bố tôi vẫn đang làm xa mà! Tôi bắt đầu thấy thiệt thòi cho bản thân mình. Bởi vì mỗi tuần lên trường học, các bạn ở cùng có bố mẹ đưa đón. Còn tôi thì chưa một lần. Những lần sốt ở kí túc trường, tôi mong ước lắm bàn tay mẹ tôi chăm sóc. Nhưng mẹ còn đang phải chăm em bé cơ mà! Tôi lại tự nhủ với bản thân và tự mình làm tất cả. Những ngày mưa đi về đến nhà, vì bến xe cách nhà tôi rất xa, mẹ phải chăm em nên tôi phải đi bộ. Mỗi tuần, thành thông lệ. Có những lần mưa ướt, vừa về đến nhà tôi oà lên khóc. Tôi vừa khóc vừa liên tiếp hoài nghi mẹ về sự chăm sóc của bố với mẹ con tôi. Tủi thân có, thất vọng có. Tôi bắt đầu thèm một lần được bố đưa đón đến trường, được bố chăm sóc. Từ ngày tấm bé, đã bao giờ tôi được bố bên cạnh lâu đâu! Dần dần, tôi có những cái nhìn khác về bố.
Chiều hôm ấy tôi vừa về đến nhà, bố cũng đã ở nhà từ lúc nào. Bất giác tôi oà lên khóc nức nở:
– Tại sao khi mà khó khăn nhất, bố ở đâu? Mẹ phải chăm em, con một mình đi học về, bố ở đâu?
Những lúc con ốm cần bố thì bố làm gì?
Tôi gằn giọng hỏi bố tôi liên tiếp những câu hỏi trong tiếng khóc. Bố tôi sững sờ. Có lẽ chưa bao giờ bố thấy tôi như thế. Trong thoáng chốc bố cúi mặt xuống. Hai mắt bố nheo lại như sắp khóc. Em tôi nghe thấy tiếng nói to vì thế mà khóc ré lên. Mẹ tôi quát tôi, tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Trong đầu tôi lúc này tất cả là chất vấn bố tôi, về sự chăm sóc của bố đến gia đình. Căn nhà sao hôm nay không khí căng thẳng đến thế. Sự bất ngờ thấy rõ ở khuôn mặt đã điểm nết nhăn vì lao động vất vả. Bố lại gần tôi, dang tay đương ôm tôi vào lòng. Đôi bàn tay của một người bố đã phải lao động cực nhọc vì tôi. Tôi giẫy bố ra một cách lạnh lùng, mặc cho bố lắp bắp vài câu giải thích với tôi. Chạy một mạch lên phòng, tôi chỉ biết vùi mình vào góc giường rồi khóc. Tôi khóc vì tủi thân, vì tự thấy thiệt thòi. Tôi đã ước tôi có một người bố tốt hơn như thế…
Tôi dám chắc rằng đó chính là suy nghĩ ngu dốt nhất cuộc đời tôi, dù khi ấy tôi còn là cậu học sinh lớp sáu thôi. Sau ngày hôm ấy, tôi lên trường học mà không nói một lời nào. Một tuần học nữa trôi qua, tôi lết chậm như người bị gãy chân ra khỏi cổng trường để bắt xe về nhà. Bỗng dưng tôi giật mình khi thấy bóng dáng một người đàn ông dáng hình vạm vỡ xa kia. Đúng là bố tôi rồi!!
– Bố đến đón con đây. Về nhà ăn cơm thôi nào.
Tôi khá bất ngờ với sự xuất hiện của bố bởi lần đầu bố đến đón tôi. Với người bố đã dành hết thời gian làm lụng xa nhà, thì việc đón con là điều hết sức xa xỉ. Điều ấy ai cũng biết. Riêng kẻ ngu ngơ như tôi ngày ấy thì không! Đường về nhà sao hôm nay xa quá. Bố bận lái xe cũng chẳng nói lời nào với tôi. Dùng cơm xong mẹ đưa em đi ngủ. Chỉ có tôi với bố ngồi lại với nhau. Thật sự điều bố làm hôm nay vô cùng bất ngờ với tôi. Thì ra bố đã xin nghỉ làm để ở nhà chăm sóc mẹ con tôi. Chính bố đã nấu bữa cơm hôm nay luôn. Cứ bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác. Im lặng hồi lâu, bố cất giọng ấm áp:
– Từ ngày con tấm bé, bố phải lận lội đi làm ăn xa. Chưa có lúc nào bố thật sự có thể chăm sóc mẹ con con. Bố thấy có lỗi rất nhiều. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nhà mình còn khó khăn, nếu cứ ở nhà thì mãi mãi chúng ta không thể thoát khỏi cái nghèo. Thực ra bố luôn khao khát được trở về, ngày ngày chăm sóc mẹ con con. Có ai mà lại muốn xa gia đình không chứ.
Bố lại gần, ôm tôi vào lòng. Sao giờ đây tôi thấy thân quen đến lạ. Có phải là cảm giác ngày bé bố vẫn hay ôm tôi mà tôi vẫn thường mang máng nhớ đấy chăng?!
– Bố mong con hãy thông cảm cho bố. Bố sẽ cố gắng hết sức để có thể chăm sóc, bù đắp lại những gì bố đã thiếu với con trong thời gian qua.
Đến lúc này đây, từng lời bố nói nghe sao như cứa vào lòng tôi. Sao tôi không nghĩ đến vậy. Bố đã vất vả lặn lội đi làm ăn nuôi tôi. Giằng xé, ân hận. Hai cảm giác đúng nhất lúc này. Đáng lẽ ra tôi nhận ra từ sớm hơn mới đúng. Tôi đã từng trách bố nhiều. Tôi đã từng cho rằng bố là người vô tâm. Tôi đã sai lầm lớn về những ý nghĩ ngu dốt trước kia. Sự xấu hổ, tôi chỉ biết ôm chặt bố. Những gì tôi thấy thì ra chỉ là bề ngoài của cuộc sống. Để có được hạnh phúc gia đình, bố tôi đã phải đánh đổi sự đoàn viên gia đình để đi làm ăn xa, trang trải cho mẹ con tôi. Sự nhận thức tôi cho là vừa kịp lúc với tôi. Người bố đã có lúc tôi ruồng bỏ, coi thường thực ra lại vô cùng cao cả. Có lẽ chính những sự hi sinh lặng thầm ấy đã càng làm cho tôi thêm trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ. Giờ đây, đối với tôi bố là tất cả, bố là cảm hứng sống cho tôi. Phận làm con, bố mẹ chính là những người tuyệt vời nhất mà ta luôn phải ghi nhớ công ơn. Tôi đã rút ra được rất nhiều bài học từ câu chuyện ngày ấy. Một chất xúc tác đủ để đứa trẻ bắt đầu lớn như tôi trưởng thành!
Bố đã không hề dạy tôi phải làm người ra sao. Bố cũng không giáo huấn tôi phải sống và học tập như thế nào. Nhưng chính bố đã viết nên câu chuyện mà trong ấy có bao nhiêu bài học cao cả mang ý nghĩa giáo dục lớn với tôi. Trên con đường trưởng thành, tôi nhận ra rằng sự đánh đổi đúng đắn sẽ đem lại hạnh phúc to lớn với nhiều người. Sự nhìn nhận khách quan sẽ cho ta thấy vẻ đẹp đằng sau những điều giản đơn. Và trên hết, sự kính trọng bậc sinh thành là yếu tố quan trọng cho ta khôn lớn.
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục – Bài làm 3
Nơi bắt đầu của tình bạn
Cha tôi vẫn luôn dạy rằng, mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau, làm quen và gần gũi với nhau là đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Có lẽ đến tuổi 15, tôi mới thực sự thấu hiểu lời cha nói. Tôi vốn là dân ở tỉnh lẻ, cuộc sống trải qua những ngày tháng vô cùng yên ả. Tuổi thơ của những đứa trẻ như tôi ở làng quê miền núi gắn liền với những chiều hè oi ả lội bờ tung tăng bên bờ sông, những ngày trời xanh ngắt và nắng óng chiếu xiên qua vòm lá bưởi và mùi hương đồng nội đặc trưng sau những mùa gặt thoang thoảng ngọt ngào. Tôi đã từng tâm niệm rằng, bất kì thời điểm nào của cuộc đời tôi cũng sẽ gắn liền với nơi này. Nhưng, một cơ duyên đưa đẩy dẫn con đường đời tôi đi theo một ngã rẽ mới. 15 tuổi tôi trở thành học sinh của trường Nguyễn Tất Thành, nghĩa là tôi phải dời đổi nơi ở từ xóm núi thanh bình xuống thủ đô Hà Nội náo nhiệt. Sự kiện này thực sự đem lại một bất ngờ lớn cho tôi. Tính cách tôi vốn mang nét ôn hòa của cha và sự khép mình của mẹ, nên việc phải rời xa gia đình không khỏi khiến tôi hoang mang, lo lắng. – “Không! Đây sẽ là một cơ hội mới cho mình. Nơi đó chắc chắn sẽ cho mình một môi trường tốt hơn!”- tôi đã tự trấn an mình như vậy! Cha tôi ngồi bên vỗ về tôi và khuyên rằng: – Chẳng bao lâu là con sẽ có nhiều bạn mới. Phải cố gắng hòa nhập nhanh để học hành chứ con! Mẹ tôi động viên thêm: – Con ở đó được gần với bà ngoại nữa mà! Tuy cũng nghĩ như vậy nhưng thực sự tâm trạng của tôi không khá lên được mấy. Tôi hằng hi vọng mỗi ngày có thể dài thêm một chút, tôi vẫn còn những nỗi tiếc nuối vẩn vơ với nơi này. ………. …………….. ………………….. Đã đến ngày tôi nhập trường, tâm trạng thật khó diễn tả, tôi không biết phải làm cách nào để tự tin hơn, để bắt đầu các mối quan hệ mới mẻ ở phía trước. “Tùy cơ ứng biến vậy, mong là mọi việc sẽ suôn sẻ”- tôi suy nghĩ mông lung khi bước tới bảng tin xếp lớp.
– Ồ! 10D2. Số 2 là số may mắn! Mong trời phù hộ cho, đây sẽ là một lớp học thú vị?! Sáng ngày hôm sau, tôi đến nhận lớp, trong lòng có chút thư thái hơn những ngày trước, linh tính báo hiệu rằng điều tốt lành đến với tôi như chính thời tiết đẹp tuyệt của ngày cuối hè này. “Tùng…… tùng……… tùng………” – tiếng trống trường vang lên gióng giả.
Tôi nhanh chóng bước nhanh lên bậc thang cuối cùng hướng đến lớp học mà chỉ trong vài giây nữa thôi tôi sẽ trở thành thành viên chính thức. Bước vào lớp, tôi nhận ra đã có khá nhiều bạn đã đến sớm hơn, tôi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi cho mình ở bàn đầu tiên. Mọi người nói chuyện với nhau rất nhỏ, có lẽ vì các bạn cũng giống tôi, không quen biết nhiều bạn bè trong lớp. – Cậu ơi! Tớ ngồi đây được không?
– một bạn nữ tiến đến.
– Cậu ngồi đi! Chỗ ấy chưa có ai ngồi cả- tôi mời bạn ấy ngồi kèm theo nụ cười thân thiện nhất có thể, vì chắc đây sẽ là người đầu tiên tôi quen trong lớp. Tôi đang mừng thầm trong bụng thì một cô giáo bước vào, chắc hẳn đây là cô chủ nhiệm.
– Chào tất cả các bạn, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm lớp mình. Nhưng cô sẽ giới thiệu về cô sau, trước hết cô muốn xếp lại chỗ ngồi cho các em đã
– cô giáo mới của tôi có vẻ rất nhiệt tình. Tôi được chuyển xuống bàn cuối cùng, ngồi cạnh một bạn nam cao nhất lớp. Bạn này cao hơn tôi gần một cái đầu, thú thực đứng gần bạn ấy có phần hơi tự ti. Nhưng được một phần an ủi là bạn nữ vừa rồi ngồi ngay bàn phía trước tôi.
– Tớ với cậu lại được ngồi gần nhau này- tôi gọi bạn ấy. Và tôi nhận lại từ bạn gái đáng yêu ấy một nụ cười thật tươi. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, tan biến cả những cảm giác căng thẳng trĩu nặng suốt những ngày qua. Hóa ra làm quen với một môi trường mới không khó khăn như tôi từng nghĩ. Qua một vài buổi học, tôi với bạn nữ ấy dần trở nên thân thiết. Bạn ấy tên là Diệu Trinh, cũng đến từ một nơi rất xa, xa hơn tôi- là vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp. Có một sự việc trùng hợp đã khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Đó là ngay buổi học thứ hai, cả hai đứa đều đi học muộn và bị phạt ở lại đóng cửa lớp- một hình phạt rất nhẹ nhàng, để nhắc nhở là chính. Khi ra về, không ngờ rằng hai đứa lại chung đường vì chỗ ở khá gần nhau. Tôi và Trinh nói chuyện khá hợp “cạ”, từ mấy vấn đề âm nhạc đến truyện tranh rồi kể về kỉ niệm quê nhà nữa… Những ngày sau, lớp học cũng trở nên vui vẻ hơn, vì các bạn đã dần hòa nhập và quen nhau dần. Theo truyền thống của trường, học sinh khối 10 sẽ tham gia một khóa học quân sự trong một tuần để rèn luyện và để có cơ hội hòa đồng, gần gũi nhau hơn. Đây là một hoạt động rất có ý nghĩa đối với chúng tôi. – Để xem nào, mình sẽ mang cái này…… này ……. này……
Trước ngày khởi hành, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi. Giờ tôi chỉ mong học kì quân sự sẽ giúp tôi có thêm nhiều bạn bè hơn. Hôm ấy trời mưa rất to, thời tiết có vẻ chưa ủng hộ chúng tôi cho lắm. Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng chiếc xe dán số của lớp D2 đã đến. Chúng tôi nhanh chóng mang đồ đạc ra sau xe rồi từng người tìm chỗ yên vị cho mình. Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến nơi. Điều khiến tôi thích thú đó là những bộ quân phục và giường ngủ hai tầng, chúng thật sự rất ấn tượng. Nhưng điều thú vị hơn cả đối với tôi đó là việc mỗi buổi chiều đi tập về lại hối hả đi đến “phòng tắm dịch vụ”. Ở mỗi phòng tắm này chúng tôi có thể có đến 4 hay 5 người cùng ngồi đợi chờ xếp hàng. Chúng tôi có rất nhiều thời gian để chuyện trò, nên tôi nhanh chóng quen rồi thân với một cô bạn mới, có cái tên rất hay và lạ- Lan Nhi. Tôi, Nhi và Trinh trở thành bộ ba thân thiết. Vào những buổi tối nóng nực, ba đứa tôi trải chiếu nằm trên sàn cùng nhau, đi đâu cũng rủ nhau cùng đi. Cuộc sống sinh hoạt tập thể quả thực đã giúp chúng tôi gắn kết với nhau thật dễ dàng. Thời gian trôi qua khá nhanh, mới ngày thứ 2 hôm nào chúng tôi xuất phát lên đường, mà hôm nay đã đến ngày thứ 7 chúng tôi phải nói lời tạm biệt với nơi này.
Trên chuyến xe trở về, tôi vừa lưu luyến, bâng khuâng với mảnh đất đã níu giữ một phần tâm hồn mình, lại cũng vừa vui mừng vì mình đã tìm được những người bạn thân đồng hành trong chặng đường THPT sắp tới.Bắt đầu từ đây, tình bạn giữa chúng tôi đơm hoa kết trái. Trở nên gần gũi lạ lùng bởi dường như duyên phận đã kết nối chúng tôi lại với nhau. Tôi đã từng đọc một câu như thế này: “Tình bạn là tình yêu không có cánh”. Tôi rất thích sự so sánh này vì chúng tôi chẳng đứa nào có cánh cả nên nhất định chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau. Tôi có cảm giác chúng tôi giống như con diều và cơn gió. Luôn nhẹ nhàng quấn quýt lấy nhau và tôn cao nhau lên. Một tình bạn mộc mạc giản dị nhưng bền vững và rất thấu hiểu nhau. Nhờ thế mà việc học tập của tôi ở môi trường mới mẻ này thuận lợi hơn rất nhiều. Chúng tôi được chia sẻ, động viên, giúp đỡ, và mỗi ngày lại thêm cứng cáp, trưởng thành… Tôi nhớ lại mới ngày đầu tới lớp, sợ hãi vô cùng cái cảm giác lẻ loi xa lạ, còn bây giờ tôi không hề cô độc, tôi đã có một trong số những tài sản vô giá là “tình bạn đẹp tuổi học trò”. Một tình bạn đã được nuôi dưỡng không phải do năm tháng mà chính là do sự thấu hiểu và cảm thông với nhau khi cùng trải qua nhiều tình huống cả trong cuộc sống lẫn trong lớp học. Tôi lại nhớ câu nói mà cha tôi vẫn nói rằng: mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau làm quen và gần gũi với nhau đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Tôi và các bạn phải chăng cũng mang nợ lẫn nhau- một mối duyên nợ tuyệt vời! Nếu hỏi tôi, ngay lúc này muốn nói gì với họ, chắc chắn tôi sẽ nói “ Mình luôn muốn được mắc nợ các bạn cho đến hết đời này để kiếp sau mình lại có cơ hội để gặp và trả nợ các bạn thêm lần nữa!”. Một môi trường mới, sẽ là những tình bạn mới – thật tuyệt vời phải không các bạn?
Truyện ngắn có tác dụng giáo dục
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục – Bài làm 4
Bản chất của thành công
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.
Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.
Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.
Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?
Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.
Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.
Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.
Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục – Bài làm 5
Năm tôi 13 tuổi, bố gọi tôi và hai cậu em trai vào phòng đọc sách. Tôi rất lấy làm hứng chí. Gọi là phòng đọc sách nhưng chúng tôi biết thừa nó là phòng trò chơi, nơi những “người đàn ông” thường cùng đua xe, câu cá nhựa hoặc xem phim.
– Mỗi đứa mang một cuốn vở và một cái bút tới đây! – Bố ra lệnh ngay khi chúng tôi vừa bước tới cửa phòng.
Chúng tôi đứng sững nhìn nhau lo lắng! Yêu cầu của bố nghe rất bất thường và đáng e ngại – cứ như là sắp làm bài tập ấy.
Khi đã tìm được vở và bút cho mình, quay lại “phòng chơi”, chúng tôi thấy bố đã bày sẵn bàn với ba cái ghế nhựa, kèm theo một tấm bảng lớn treo trên tường. Bố chỉ chúng tôi ngồi vào ghế nhựa, chứ không phải là cái ghế đệm bông êm ái, dù nó chỉ cách chúng tôi có một gang tay.
– Bố muốn các con phải tập trung hết sức, bố nói như một buổi kinh doanh – đó là lý do các con cần ngồi ghế nhựa, chứ không phải là ghế đệm bông!
Ngay lập tức chúng tôi rên lên:
– Mẹ đâu rồi ạ? Hay là chúng ta đợi mẹ! – cậu em út tính kế hoãn binh.
– Có lâu không ạ? – Cậu em kế tôi thở dài.
Tôi thì chỉ ngồi im lặng trên ghế nhựa cứng đơ.
– Mẹ đi chợ phải vài tiếng nữa mới về, và việc này không liên quan đến mẹ, bố nói. – Và việc này kéo dài bao lâu là tuỳ thuộc ở các con. Các con càng hợp tác thì chúng ta càng hoàn thành nhanh chóng. Hiểu không?
– Rồi ạ! Chúng tôi đáp lại uể oải.
– Từ bây giờ chúng ta sẽ có buổi học vào các sáng thứ bảy. Chỉ “những người đàn ông” chúng ta mà thôi. Bố sẽ dạy các con những gì bố đã học về cuộc sống. Đó là trách nhiệm của bố để chuẩn bị cho các con thành những người đàn ông – những người sẽ đóng góp cho cộng đồng và cho cả thế giới. Trách nhiệm này, bố thấy rất quan trọng và nghiêm túc.
Tôi ngắt lời:
– Bố sẽ dạy bọn con mọi điều về cuộc sống ạ?
– Tất cả những gì có thể.
– Nhưng như thế thì mãi mãi cũng không học hết!
– Có thể…- Bố nói nhỏ, vẻ suy nghĩ, rồi bắt đầu viết lên bảng – có thể lắm…
Trong suốt ba năm, dù khoẻ hay ốm, bố vẫn giữ đúng lịch dạy chúng tôi về kĩ năng và những ứng xử đời sống vào thứ bảy hàng tuần. Bố dạy rất nhiều: Vệ sinh cá nhân, tuổi dậy thì, các nghi thức xã giao, cách đối xử bình đẳng, sự kính trọng người già, tôn trọng những người phụ nữ, đạo đức nghề nghiệp, quản lý tiền nong, trách nhiệm với cộng đồng… Chúng tôi viết kín hết cuốn vở này đến cuốn vở khác.
Năm nay, tôi đã 16 tuổi và đã trở thành một học sinh Trung học phổ thông, những bài học đã bớt dần đi. Tôi và các em cũng đã lớn lên dần. Chúng tôi bắt đầu bận rộn và cũng bắt đầu vấp váp với những khó khăn. Những lúc ấy, chúng tôi thường ngồi lại, nghĩ tới những điều bố cho ghi trong vở ngày xa, vì những điều ấy trước đây bố đã từng nhắc tới.
Mới đây, bố gọi riêng tôi ra và nói:
– Bố sẽ dạy con đến khi con 18 tuổi, phần còn lại của “bài học” con bắt đầu phải tự gom nhặt trong cuộc sống mà thôi!
Tôi khoanh tay lễ phép:
– Thưa bố! Giờ đây con đã hiểu những việc làm của bố từ trước đến nay. Con chỉ mong sau này mỗi khi đi xa trở về, bố lại chữa những bài tập về cuộc sống hết sức phong phú này cho con.
Truyện ngắn có tác dụng giáo dục
Sáng tác truyện ngắn có tác dụng giáo dục – Bài làm 6
Miếng bánh mì cháy
Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không.
Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì.
Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: “Em à, anh thích bánh mì cháy mà.”
Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy. Cha tôi khoác tay qua vai tôi và nói:
“Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy.”
Rồi ông nói tiếp: “Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác.
Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Đó là chìa khoá quan trọng nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ! Cuộc đời rất ngắn ngủ để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con, và hãy cảm thông với những người chưa làm được điều đó.”
Hi vọng với những câu truyện ngắn mang ý nghĩa giáo dục trên mà Hoctotmonvan.com mang đến cho các em học sinh được các bài văn hay. Chúc các em học thật tốt!
Minh Nguyệt